BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC
Phan_18
30. Ái muội hữu lý (Tam)
Tiết Linh Bích: Có loại người, rõ ràng đáng đánh, rồi lại không nỡ đánh.
Phùng Cổ Đạo khom lưng theo sau Tiết Linh Bích vào cửa.
Hương vị trong phòng càng thêm nồng, làm cho ngón trỏ đại động.
Phùng Cổ Đạo âm thầm nuốt nước miếng một cái, khóe mắt liếc đến cái chân lộ ra dưới bàn, tơ lụa vàng nhạt, long văn tươi sáng sống động.
“Ngẩng đầu để trẫm nhìn một cái.” Chủ nhân của cái chân nói.
Phùng Cổ Đạo đang hiếu kỳ, cho nên rất tự nhiên mà ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy một trung niên nhân khoảng ba mươi tuổi có râu đẹp đang vuốt râu cười nhìn hắn, “Ân. Tuy không sánh bằng Tiết khanh, nhưng cũng là hảo tướng mạo.”
…
Cư nhiên dám ngang nhiên phẩm luận dung mạo của Tiết Linh Bích, hoàng thượng quả nhiên là hoàng thượng a.
Đã từng vì phẩm luận dung mạo của Tiết Linh Bích mà bị hung hăng mắng một trận, Phùng Cổ Đạo âm thầm dựng thẳng ngón tay cái.
Tiết Linh Bích nhíu mày nói, “Hoàng thượng quá khen.”
Mặc dù y không có ngang nhiên phản bác, nhưng gương mặt xụ một đống bày ra rất rõ ràng.
Phùng Cổ Đạo đối với câu uy vũ không khuất phục có nhận thức mới, nhất là khi bốn phía còn có đới đao thị vệ* nhìn chằm chằm.
*(đới đao thị vệ: thị vệ đeo đao, hồi xưa coi phim Bao Thanh Thiên thấy có cách gọi là ‘ngự tiền tứ phẩm đới đao thị vệ’ nên dùng cách gọi này luôn :”>)
Hoàng đế duỗi tay ra, nói, “Ban tọa.”
Vì vậy, Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích đều được an bài ngồi tại vị trí cách bàn hai thước.
…
Nhìn một bàn cao lương mỹ vị hương khí bốn phía, lại nhìn cự ly giữa hắn cùng với cao lương mỹ vị, Phùng Cổ Đạo đối với bốn chữ cải trang vi hành cũng có nhận thức mới.
Hoàng đế dùng nước trà súc miệng xong, “Ngươi biết vì sao trẫm tìm các ngươi đến đây không?”
Tiết Linh Bích nói, “Hoàng thượng anh minh, tự nhiên có dụng ý.”
Những lời này nghe thiệt là quen tai a. Phùng Cổ Đạo đột nhiên cảm thấy Tiết Linh Bích biến thành mình, mà hoàng thượng biến thành Tiết Linh Bích. Đồng dạng thân phận cự ly và phương thức đối thoại. Thực sự là phong thủy luân lưu chuyển.
Hoàng đế mỉm cười, hiển nhiên rất hưởng thụ phương thức này, “Chiều nay Thanh Đằng tiến cung gặp quý phi, đáng tiếc ngươi và Thanh Đằng, ai.”
Hắn nói phân nửa, để lại phân nửa, nhưng cũng đủ để Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích hiểu rõ ràng.
Phùng Cổ Đạo cúi đầu thầm than. Lữ tiểu thư kia thật là biết giúp người khác đạt thành ước nguyện. Hắn trước đó mới nói được gặp hoàng thượng hoàng hậu là may mắn ba đời, nàng đã đem may mắn một đời đưa đến trước mặt rồi.
Tiết Linh Bích giả khờ nói, “Nàng ta từ trước tới nay luôn giao hảo với quý phi nương nương.”
Hoàng đế thấy y không cắn câu, lại tung ra một miếng mồi, “Kinh thành gần đây truyền ra rất nhiều tiếng gió, tuy rằng trẫm ở tại hoàng cung, nhưng cũng nghe được.”
“Hoàng thượng chân không ra cửa, nhưng biết chuyện thiên hạ, có thể thấy được văn võ bá quan mỗi người đều trung thần chính trực, lại có thể thấy được hoàng thượng biết nghe lời hay lẽ phải, mới có thể khiến bọn họ không cần cố kỵ. Hiện nay thiên hạ có thể có được minh quân hiền thần như vậy, chính là phúc của thiên hạ.” Tiết Linh Bích vỗ mông ngựa mà mặt không đỏ thở không gấp, thậm chí ngay cả mi đầu cũng không nhíu một chút, khiến Phùng Cổ Đạo sùng bái không thôi.
Trách không được hắn vô luận nói thế nào cũng không thể khiến cho Tiết Linh Bích vui vẻ, nguyên nhân là kỹ thuật quá kém, thua quá xa. Chí ít hắn mỗi lần khen thì không có đem Tông Vô Ngôn cùng hầu phủ liên hệ với nhau, khen Hầu gia có tài trị phủ.
Hắn thật sâu tự kiểm điểm.
Hoàng đế quả nhiên hưởng thụ vô cùng, cười liên tiếp mấy tiếng mới nói, “Nói rất hay.”
…
Hoàng thượng không hổ là hoàng thượng, quả nhiên biết rõ khiêm tốn quá mức là dối trá. Thực sự là ngay thẳng a.
Phùng Cổ Đạo gục đầu rất thấp rất thấp.
“Nếu trẫm là minh quân, như vậy Tiết khanh ngại gì mà không đem chuyện giữa ngươi và Phùng khanh thẳng thắn nói ra xem nào?” Hoàng đế thình lình sát ra một câu.
Phùng Cổ Đạo cả kinh, lại nghe Tiết Linh Bích nghiêm trang tiếp lời, “Phùng Cổ Đạo trong chuyện diệt trừ Ma giáo từng lập được đại công. Thần thấy hắn nói năng học thức đều không tầm thường, càng đáng quý là có một tấm lòng vì nước vì dân. Cho nên thần mới đặc biệt tiến cử cho Cố tướng, Cố tướng quý trọng nhân tài, mới cho hắn một cơ hội tiến Hộ bộ học tập.”
Hoàng đế nghe vậy, nửa ngày không nói gì.
Phùng Cổ Đạo cúi đầu đến khó chịu, nhịn không được ngước ngước lên trên một cái, khóe mắt lại quét qua hoàng đế đang trợn to hai mắt nhìn Tiết Linh Bích, mâu sắc ám trầm đó khiến hắn vô thức cảm thấy trong tim phát lạnh.
“Về chuyện Ma giáo, ngươi tạm thời không cần nhúng tay.” Hoàng đế nói.
Sắc mặt Tiết Linh Bích rốt cuộc biến đổi, “Ý hoàng thượng là?”
“Chặn không bằng thả.” Hoàng đế chậm rãi đứng lên, chắp tay đi tới trước cửa sổ, đưa lưng về phía bọn họ nói, “Ma giáo rời xa trung thổ nhiều năm, lần này quay về Bễ Nghễ sơn cũng không làm chuyện gì đại ác. Phóng hạ đồ đao. Trời cao có đức hiếu sinh, đôi khi chúng ta cũng không tất đuổi tận giết tuyệt.”
Tiết Linh Bích bỗng nhiên đứng dậy nói, “Nhưng phụ thân ta…”
Hoàng đế vung tay, ngăn lại lời y đang muốn nói, “Chuyện Tiết lão, trong lòng trẫm tự có chừng mực.” Hắn dừng một chút, dường như phát hiện khẩu khí của mình quá mức cứng nhắc, lại ôn nhu nói, “Chuyện năm xưa chỉ có mỗi đương sự mới biết. Huống chi Tiết lão chết dưới tay Minh Tôn tiền nhiệm cũng chỉ là lời đồn, nếu đã không thể chứng thực, sao có thể đoán bừa như thế? Cho dù bách tính phạm pháp, cũng cần trải qua phủ nha, Đại Lý Tự thẩm tra xử lí.”
“Hoàng thượng, thần chỉ muốn bức lão Minh Tôn xuất hiện, để hắn nói ra chân tướng năm xưa.” Tiết Linh Bích tại vấn đề này một bước cũng không nhường.
Hoàng đế hình như có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẫn gắng kiềm chế nói, “Trẫm đã cho ngươi cơ hội, nhưng giờ đây Minh Tôn đã chết, lão Minh Tôn và lão Ám Tôn lại dạo chơi ở hải ngoại, toàn bộ không hề có tin tức, việc này tiếp tục truy tra cũng là uổng công.”
Tiết Linh Bích nheo mắt lại, “Hoàng thượng từ đâu biết được Minh Tôn đã chết? Lại từ đâu biết được lão Minh Tôn và lão Ám Tôn dạo chơi ở hải ngoại?”
Hoàng đế rốt cuộc bị câu hỏi gây sự của y chọc giận, xoay người nói, “Ngươi là đang chất vấn trẫm?”
Tiết Linh Bích nghiêm mặt nói, “Thần chỉ muốn biết chân tướng.”
Hoàng đế cùng y bốn mắt đối diện, giây lát tránh khỏi ánh mắt đó, nói, “Trẫm từng thư tín qua lại với Viên Ngạo Sách.”
Ba chữ Viên Ngạo Sách phảng phất như một cái chìa khóa, trong nháy mắt mở ra tất cả phẫn nộ và bất cam trong lòng Tiết Linh Bích.
Y liều mạng cắn răng nhịn xuống, “Hoàng thượng tin hắn?”
“Trẫm tin hắn.” Hoàng đế thấy sắc mặt y trắng bệch, thập phần khó coi, không khỏi thân thiết hỏi, “Tiết khanh, ngươi không sao chứ?”
Tiết Linh Bích nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục.
Phùng Cổ Đạo ở bên cạnh hòa giải, “Hắn đói rồi.” Nói xong, cái bụng hắn vừa lúc đánh một tiếng trống.
Hoàng đế giãn đôi mày cười nói, “Thì ra là thế, là trẫm sơ sót, người, ban bàn.”
…
Sao lại ban bàn? Rõ ràng dời ghế là được rồi mà? Nếu như không tiện, hắn có thể tự mình dời.
Phùng Cổ Đạo vừa nghĩ vừa nhìn đới đao thị vệ từ ngoài cửa bưng một bàn trà tiến đến, đặt trước mặt hắn và Tiết Linh Bích.
Bên ngoài có một thiếu niên dung mạo thanh tú tiến tới, cầm đũa cẩn thận tỉ mỉ gắp thức ăn từ chiếc bàn trước mặt hoàng đế. Đại khái gắp khoảng ba khay nhỏ, mới đưa đến bàn bọn họ, sau đó lại dâng hai chén cơm.
Phùng Cổ Đạo ngơ ngác mà nhìn ba khay rõ ràng là thức ăn thừa kia, lại ngơ ngác nhìn về phía hoàng đế. Kỳ thực, nơi này là trà lâu có thể cung cấp thức ăn mà. Cho nên, nếu như đói bụng, tùy thời có thể nấu thức ăn mang lên mà? Cái bụng hắn tuy đói, nhưng chỉ có chút thời gian thì vẫn có thể chờ được, thật sự không cần vội vàng đến mức đói bụng ăn quàng như vậy a.
“Không cần cố kỵ trẫm, ăn đi.” Hoàng đế thấy hắn nhìn qua, cho rằng hắn câu thúc trong lòng, vội vã ôn hòa nói.
…
Không biết hoàng thượng lúc ăn có thói quen chảy nước miếng hay không.
Phùng Cổ Đạo run run cầm đũa, chậm rãi gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong chén Tiết Linh Bích, thâm tình nói, “Hầu gia, ngươi đói nhất, ngươi ăn trước đi.”
Tiết Linh Bích lúc này đã mở mắt, dùng khóe mắt liếc nhìn hắn, lặng lẽ không hé răng mà bưng chén, bới cơm.
…
Quả nhiên là quen lăn lộn trong triều đình. Phùng Cổ Đạo bội phục mà trợn to mắt nhìn, sau đó cúi đầu bắt đầu ăn cơm trong chén của mình.
Hoàng đế chờ cơm trong chén bọn họ đều thấy đáy, chậm rãi lên tiếng, “Hoàng hậu mấy năm gần đây rất sốt ruột về hôn sự của ngươi a, nữ nhi của Hoàng Đắc Đương, nữ nhi của Lưu Thái Uy… Mỗi người đều là nữ nhi của bộ hạ cũ lúc trước của Tiết lão a.”
Đại khái là rượu đủ cơm no nên gan cũng to, Phùng Cổ Đạo không chút nghĩ ngợi đã hồi đáp, “Không ngờ hoàng hậu nương nương lại quan tâm ta như vậy.”
“…”
Hoàng đế và Tiết Linh Bích đều không nói gì mà quay đầu nhìn hắn.
Phùng Cổ Đạo xấu hổ gắp một miếng cơm, đưa vào miệng mình.
Tiết Linh Bích nói, “Đa tạ hoàng hậu nương nương quan ái.”
Hoàng đế có thâm ý mà liếc nhìn Phùng Cổ Đạo, “Ngay cả chọn từ cũng gần gần như vậy a.”
Tiết Linh Bích mím môi, tự tiếu phi tiếu.
“Nếu trẫm nhớ không lầm, áo khoác trên người Phùng khanh hẳn là của Tiết khanh đúng không.” Hoàng đế nói.
Phùng Cổ Đạo vội buông chén xuống, nghiêm mặt nói, “Vi thần thân vô trường vật*, là Hầu gia săn sóc vi thần.”
*(thân vô trường vật: ngoài thân không có vật dư thừa, trong trường hợp này có thể hiểu là một câu hai nghĩa: một là hình dung sự bần cùng, hai là khiêm tốn nói bản thân không có sở trường nổi trội)
“Hay cho thân vô trường vật.” Hoàng đế nói, “Người có thể được Tiết khanh ưu ái, có thể nào lại thân vô trường vật?”
Phùng Cổ Đạo có miệng khó trả lời, đành phải cười gượng.
Tiết Linh Bích nói, “Thần chính là nhìn trúng hắn không tham danh lợi tiền tài.”
…
Hắn rốt cuộc là nên nghe những lời này theo hướng chính hay nghe ngược lại?
Phùng Cổ Đạo hận không thể đào cái hố chui xuống.
Hoàng đế vừa thở dài vừa gật đầu nói, “Không sai, trên đời này người chân chính có thể an vu bản phận, lưỡng tụ thanh phong*, thân vô trường vật mà sủng nhục bất kinh quả thật quá ít.” Đôi mắt nhìn Phùng Cổ Đạo của hắn tràn ngập ấm áp.
*(an vu bản phận, lưỡng tụ thanh phong: làm người an phận, làm quan thanh liêm)
…
Không cần cái hố nữa, cho một cái khe hắn cũng chui.
Trán Phùng Cổ Đạo hầu như đụng tới bàn trà trước mặt.
“Mà thôi, các ngươi lui xuống trước đi.” Hoàng đế mỉm cười nói, “Chỗ hoàng hậu, có trẫm.”
Tiết Linh Bích ngoài miệng tạ ân, trong lòng lại rất rõ ràng.
Lữ Thanh Đằng cho tới giờ đều là người của Sử quý phi. Từ khi mâu thuẫn giữa hoàng thượng và hoàng hậu chuyển biến xấu, Sử quý phi chính là con châu chấu hoàng thượng cột ở hậu cung. Lần này Lữ Thanh Đằng sở dĩ gấp gáp quay về kinh như vậy, đơn giản là hoàng thượng và Sử quý phi muốn ước lượng thật giả về lời đồn trong kinh thành cùng với phân lượng của Phùng Cổ Đạo. Từ khi Lữ Thanh Đằng bị y xao sơn chấn hổ, kỳ vọng của bọn họ liền hạ thấp tới mức chỉ cần y không theo bè cánh nhân mã của hoàng hậu thông gia là được.
Hai người tạ ơn xong, đang lui tới bên cửa, chuẩn bị ra ngoài. Tiết Linh Bích đột nhiên biến sắc, cả người như lâm đại địch mà xoay người nhìn ra cửa.
Có tiếng bước chân từ thang lầu truyền đến.
Không nhẹ không nặng, không nhanh không chậm.
Phùng Cổ Đạo đêm qua vừa mới nghe được.
Một thân ảnh rốt cuộc từ ngã rẽ hành lang đi tới.
Áo đen tóc đen kiếm đen.
Như huyền nhai tiễu bích* dưới nơi mặt trời mọc, lạnh lùng anh tuấn.
*(vách đá lởm chởm dốc thăm thẳm và sâu hun hút)
Tiết Linh Bích mặt như sương lạnh, gằn từng chữ nói, “Viên Ngạo Sách.”
31. Ái muội hữu lý (Tứ)
Phùng Cổ Đạo: Trước là vực thẳm, sau là hồ sâu, tiến hay lui?
Phía sau truyền ra thanh âm của hoàng đế, “Là trẫm mời hắn tới.”
Viên Ngạo Sách khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt đảo qua băng gạc ẩn trong cổ áo y, “Ngươi nên tĩnh dưỡng nhiều chút.”
Bàn tay giấu trong tay áo của Tiết Linh Bích chậm rãi nắm thành quyền.
Không khí phảng phất như có sợi dây đàn, một sợi dây đàn có thể đứt phựt bất cứ lúc nào.
Phùng Cổ Đạo có xung động muốn lui về phòng.
Viên Ngạo Sách chậm rãi bước tới, hành lang chật hẹp, hắn bước qua người Tiết Linh Bích hai bả vai sượt qua nhau, đây đó đều có thể cảm giác được độ ấm của đối phương. Hắn dừng lại trước cánh cửa, ẩn ý mà quay đầu lại liếc nhìn Phùng Cổ Đạo, “Nghe nói Huyết Đồ đường đang vạch một kế hoạch đại ám sát.”
Phùng Cổ Đạo xoay mặt đi, bước chân thoáng hướng tới gần Tiết Linh Bích.
“Mong rằng lần này bọn chúng thành công. Như vậy ta sẽ bớt được rất nhiều phiền phức.” Viên Ngạo Sách nói xong, ngang nhiên vào phòng.
Phùng Cổ Đạo thấy Tiết Linh Bích còn đứng tại chỗ chậm chạp không nhúc nhích, cho rằng y đang nhớ tới chuyện chiến bại, liền định khuyên giải an ủi hai câu, nhưng miệng vừa hé ra, mạt thân ảnh nọ lại bước đi.
Phùng Cổ Đạo đành phải sờ sờ mũi, yên lặng đem những lời muốn nói nuốt vào trong họng, bấu chặt áo khoác, lặng lẽ theo sát phía sau.
.
Trên đường ngựa xe như nước, người đến người đi.
Kiệu phu của Tuyết Y Hầu phủ thấy bọn họ ra, lập tức khiêng kiệu đi đến.
Tiết Linh Bích đi đến trước cửa thì dừng bước gọi, “Phùng Cổ Đạo.”
“Có.” Hắn tí ta tí tởn vòng tới bên tay phải của y, mắt lúng liếng nhìn y.
“Bảo kiệu phu khiêng kiệu về trước, ngươi theo ta đi một lúc.”
Phùng Cổ Đạo khẽ giật mình, lập tức lĩnh mệnh. Nhìn hai cỗ kiệu cứ như vậy chậm rãi tiêu thất trong tầm mắt, hắn nhịn không được mà xoay người thở dài.
“Từ nơi này quay về hầu phủ chỉ có mấy trăm bước thôi.” Tiết Linh Bích nói.
Phùng Cổ Đạo đáp, “Có thể ngồi kiệu thì tốt hơn đi bộ.” Nói xong, hắn liền chờ bị ai kia giễu cợt, không ngờ đợi nửa ngày, Tiết Linh Bích vẫn không nói một lời, chỉ là nhíu mày nhìn hắn, giống như bị thứ gì đó làm nghẹn lại.
“Hầu gia?” Phùng Cổ Đạo nhẹ giọng hô hoán.
“Ân?” Tiết Linh Bích chớp chớp mắt.
“Ngươi.” Hắn do dự lựa chọn từ ngữ, “Ngươi có phải đang nghĩ tới chuyện Viên Ngạo Sách không?”
Tiết Linh Bích chỉ khẽ nhếch miệng một cái, trên mặt lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, “Ngươi cảm thấy ta đang nghĩ về hắn?”
“Không. Ta chỉ nghĩ thắng bại là chuyện thường của binh gia…” Hắn vừa nói vừa lén nhìn sắc mặt của y, “Huống chi Viên Ngạo Sách bị nhốt ở Huy Hoàng môn tám năm, ngày ngày nghiên tập võ công, trong lòng không có việc thừa, không như Hầu gia nhật lý vạn ky. Cho nên hắn mặc dù thắng, cũng là thắng tại hai chữ cần lực mà thôi.”
“Ngươi là đang an ủi bản hầu?” Tiết Linh Bích tự tiếu phi tiếu.
Phùng Cổ Đạo lúng túng nói, “Nếu như ta nói gì không đúng, còn thỉnh Hầu gia thứ lỗi.”
Tiết Linh Bích mỉm cười, thản nhiên, nhấc chân đi ra ngoài.
Đông đã qua, Xuân đã tới, thế nhưng khí lạnh vẫn chưa lui.
Phùng Cổ Đạo đi ở phía sau, nhìn y sam đơn bạc trên người Tiết Linh Bích, nhịn không được lại giật giật áo khoác.
“Phùng Cổ Đạo.” Tiết Linh Bích thấp giọng gọi.
“Có.” Phùng Cổ Đạo bước nhanh hơn vài bước.
“Theo bản hầu ra ngoài thành dạo một chút.” Y chuyển bước, đột nhiên đi về phía cửa thành.
…
Hầu gia, hồi nãy ngươi mới vừa nói là mấy trăm bước mà, quay về hầu phủ mà.
Phùng Cổ Đạo dừng bước, dùng ánh mắt u oán dõi theo bóng lưng của y, hy vọng y có thể hồi tâm chuyển ý tại thời khắc cuối cùng.
Nhưng mắt thấy thân ảnh của Tiết Linh Bích đã sắp biến mất, kỳ tích vẫn không hề xuất hiện.
Phùng Cổ Đạo bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, làm như muốn đem những huyễn tưởng không thực kia ném ra sau đầu.
“Phùng Cổ Đạo.” Tiết Linh Bích không ngừng bước cũng không thèm quay đầu lại, nhưng thanh âm truyền tới không hề bị cản trở.
“Tới ngay.” Phùng Cổ Đạo bấu chặt áo khoác, chạy chậm đuổi theo.
Đã là chạng vạng, sắc trời càng lúc càng tối.
Phùng Cổ Đạo thấy thành môn quan (quan trông cửa thành) đang chuẩn bị kết thúc công việc, thấp giọng nói, “Hầu gia, bây giờ chúng ta ra ngoài, e là không vào được.”
Tiết Linh Bích nói, “Vậy thì thôi sáng sớm mai về cũng được.”
“Nhưng mà…” Phùng Cổ Đạo muốn nói lại thôi.
“Có gì thì nói đi. Hà tất phải ấp a ấp úng?”
“Hầu gia y sam đơn bạc, ta là lo lắng…” Hắn nhìn y trong mắt tràn đầy chân thành.
Tiết Linh Bích dừng bước, thần sắc hơi thả lỏng, trong mắt khẽ ngậm ý cười, “Áo khoác trên người ngươi hình như là của ta đó.”
“…” Phùng Cổ Đạo rốt cuộc biết cái gì là họa từ miệng mà ra. Hắn không nói gì mà cởi xuống áo khoác chuyền qua.
Tiết Linh Bích tự tiếu phi tiếu, “Ngươi thay ta giữ trước đã.”
“Ta có thể dùng vai giữ không?”
“Tùy thích.” Tiết Linh Bích tiếp tục đi ra ngoài thành.
Phùng Cổ Đạo một lần nữa phủ thêm áo khoác.
Tiết Linh Bích đi tới đi tới, rồi rời khỏi đường lớn, đi đến một vùng hoang vu.
“Hầu gia.” Sau khi đi gần nửa canh giờ, Phùng Cổ Đạo rốt cuộc chịu không nổi bèn cất tiếng nói, “Nếu ngươi có tâm sự không ngại thì cứ nói ra, dù ta không giúp được gì, cũng có thể làm một người lắng nghe.”
“Làm sao ngươi biết ta có tâm sự?”
…
Bởi vì sau khi rời khỏi trà lâu, trên mặt ngươi liền viết mười sáu chữ: tâm sự nặng nề, trong lòng không yên, khẩu thị tâm phi, tâm phiền ý loạn.
Phùng Cổ Đạo nói, “Bởi vì Hầu gia nhật lý vạn ky, ưu quốc ưu dân, có tâm sự là bình thường đó, không có tâm sự mới kỳ quái.”
Tiết Linh Bích nói, “Bản hầu quả thật có tâm sự, bởi vì bản hầu muốn đánh cược một ván, rồi lại không biết có nên cược hay không.”
“Đánh cược?” Cái tai Phùng Cổ Đạo dựng thẳng, “Không biết cược như thế nào?”
“Đánh cược về tín nhiệm.”
Phùng Cổ Đạo cẩn cẩn dực dực mà hỏi thăm, “Ý Hầu gia là?”
“Đã từng có một thiếu niên vì để gặp được phụ thân chinh chiến ở sa trường nơi biên cương xa xôi, mà một mình lén đến quân doanh ở biên quan.” Tiết Linh Bích chắp tay sau lưng nhìn trời, thần tình nửa mê mang nửa bi thương, “Bởi vì hắn có thủ dụ của hoàng đế, cho nên một đường thông suốt tiến vào quân doanh. Cứ như vậy, hắn lén lẻn vào quân trướng của phụ thân, hắn vốn tưởng rằng phụ thân hắn lúc này đang nghiên cứu địch tình, định ra chiến lược trong trướng… thậm chí là nghỉ ngơi. Nhưng khi hắn xông vào, lại thấy vị phụ thân từng tuyên bố sẽ chung thân với mẫu thân không tái thú đang cùng một nữ tử điên loan đảo phượng.”
Phùng Cổ Đạo không dám thở mạnh.
“Thiếu niên phẫn nộ liền xông lên, hung hăng chất vấn phụ thân hắn. Phụ thân hắn cái gì cũng không nói, chỉ cho hắn một cái tát, sau đó bảo hắn cút đi. Thiếu niên vĩnh viễn đều nhớ rõ khi đó, dáng dấp thẹn quá thành giận trên mặt phụ thân hắn. Cũng chính là khi đó, chiến thần trong cảm nhận của hắn sụp đổ.”
Phùng Cổ Đạo kiến nghị, “Nếu như cái từ thiếu niên này dùng quá vất vả, dùng ‘ta’ cũng được.”
Tiết Linh Bích liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục nói, “Ta dưới cơn giận dữ, rời khỏi quân doanh, trụ tại trấn nhỏ ở biên quan. Ta khi đó tuy rằng vẫn còn sót lại cơn giận chưa nguôi, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ hy vọng phụ thân sẽ đuổi theo, giải thích cho ta lúc trước bất quá chỉ là một sự hiểu lầm.” Y dừng một chút, sắc mặt trầm trọng, “Nhưng hắn vẫn không đến.”
“Loại chuyện này quả thật rất khó giải thích.” Phùng Cổ Đạo ngược lại cảm thấy tương đối đồng tình với vị đại nguyên soái làm chuyện không che mặt này. Là một nam nhân, nhất là một nam nhân có địa vị có quyền thế lại chính trực tráng niên, bởi vì nhất thời xung động mà phải chịu cảnh nửa đời sau không cưới được vợ, đây quả thật là một chuyện khiến người ta ảo não lại phiền muộn. Bởi vậy mới nói nếu không chuẩn bị hồ đồ một đời, thì nghìn vạn lần không nên đi học tiêu sái, làm chuyện hồ đồ nhất thời.
“Cho tới ba ngày sau, ta nhận được tin dữ của phụ thân.” Tiết Linh Bích nói, “Thì ra lúc đầu phụ thân có đuổi theo tìm ta, nhưng trên đường gặp phải Ma giáo Minh Tôn… Tao ngộ bất hạnh.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Sao ngươi biết là Minh Tôn làm nên? Theo ta được biết, Minh Tôn rất ít khi ra tay giết người. Những chuyện này thông thường là Ám Tôn làm.”
“Bởi vì thi thể của phụ thân là do Minh Tôn đưa về. Hắn chính mồm thừa nhận, là hắn giết phụ thân. Bất quá biết chuyện này chỉ có những thân tín khi đó. Nếu không phải ta trong lúc vô ý nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, ta cũng sẽ không biết thì ra phụ thân ta không phải chết dưới tay cường đạo theo như bọn họ nói. Cũng phải, phụ thân ta anh hùng một đời, cường đạo bình thường làm sao có khả năng khiến hắn bị một chút tổn thương! Bắt đầu từ ngày ấy, ta liền quyết định, một ngày nào đó, ta sẽ san bằng Ma giáo, sẽ giết Minh Tôn để báo thù cho phụ thân mình!”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian